Photo by Kojirou Sasaki on Unsplash
Bị chó cắn, và sự lạ lùng
Một buổi sáng tươi mới, tôi bỗng ... bị chó cắn
Cơ sở
Một buổi sáng trong xanh, chim ca đua nhau cất tiếng hát. Tôi thức dậy với 1 niềm đam mê mạnh mẽ rằng: “Hôm nay sẽ là ngày làm việc hiệu quả, Let’s go!”
Qua đi thời gian ngồi nghĩ ngợi cho vơi đi “nỗi buồn” vào buổi sáng, là thời gian “đẹp nhất” trong ngày - quãng thời gian mà mọi người yêu thương bố mẹ của nhau nhiều nhất: “ m, lại tắc đường”. Tưởng chừng như tôi được trải nghiệm khoảnh khắc đó với sự hứng khởi của tuổi trẻ, nhưng đâu vài tiếng “Gruh” ⇒ “Gâu” ⇒ “Oẳng” vang lên, và sau đó là tiếng của chính bản thân tôi ⇒ “Á, cái *m, con chó này, sao mày cắn anh mày!”
Nhìn chú chó với vẻ mặt mệt mỏi của cuộc sống khốn khó này, cộng với việc nhìn nó rụng lông, người như kiểu ốm. Tôi lại càng vững tin rằng: “Thôi xong, lại được đi tiêm phòng dại rồi”.
Diễn biến
Tôi vẫn cố gắng, lết đến công ty. Xuống quán cafe gần công ty làm nốt vài việc quan trọng cần kíp.
Tiếp sau đó là chuỗi đi tìm phòng khám xịn xò, mà lại còn nhanh chóng được. Tôi chúa ghét cái tính lề mề của bệnh viện. Cộng với việc được động viên từ bạn người yêu sau khi khuyên bảo tôi: “Anh muốn làm gì thì làm, em nói bao lần không nghe, kệ anh!”. Thì nơi tôi chọn mặt gửi vàng là “Hồng Ngọc”.
Lần 1: Sang landmark 72
Được các bạn nhân viên dễ mến hướng dẫn chu đáo, cũng như được bác sĩ ân cần dặn dò. Bảo tôi sang bên cơ sở Phú đô nhé cháu. Bên đó mới có tiêm phòng dại, bla bla các thứ. Bên này chưa có cháu nha
Lần 2: Sang phú đô
Tìm đường gian nan
Thế éo nào thằng google map nó chỉ chéo mịa đi đâu ý, tôi đi theo nó mà “lạc trôi”, tí đi lên hoà lạc. Nhờ vào kinh nghiệm đi đường hai mươi mấy năm của tôi, tôi thấy không ổn, liền bật chế độ: “mồm map”. Hỏi người dân xung quanh đó, và họ chỉ cho tôi cái bệnh viện to tổ bố, nằm một cục ngay trên đường tôi vừa đi qua 😞
Khám chữa bệnh gian nan
Vì cơ sở này mới hay sao ý, tôi thấy không gian đẹp + trang thiết bị đầy đủ “điện nước” ⇒ nên thành ra đông người khám lắm. Tôi phải xếp hàng, và chờ đợi trong lúc vết thương bị chó cắn vẫn đang âm ỉ. Cuối cùng tôi được vào sơ chế (sơ cứu) + tiêm huyết thanh uốn ván. Xong phần này, thì cũng là lúc 12h
Tôi nhìn đồng hồ, cố gắng bước đều trên đôi chân (1 bên bị chó cắn) để đến nơi tiêm vacxin, với tia hi vọng rằng, bác sĩ chắc làm việc cả trưa. Nhưng không các bạn ạ, tia hi vọng của tôi lụi tàn dần khi vào thang máy, thấy toàn nhân viên, bác sĩ đi ăn. Sau đó nó tắt hẳn, khi vào nơi tiêm chủng và được bạn nhân viên bảo rằng, chiều 13h30 quay lại anh nhé.
Vắc xin dại
Đúng hẹn với mọi người, cô nhân viên ở hồng ngọc không phải là ngoại lệ. 13h30 tôi có mặt ở đó, vào phòng khám là màn hỏi han tinh thần, sức khoẻ của tôi là phụ. Mà hỏi con chó mới là chính, tôi thầm nghĩ, chẳng nhẹ mình đi khám, lại éo bằng con chó. Nhưng sau đó bác sĩ giải thích với tôi rằng. Cần phải xem tình hình, theo dõi chú chó ở nhà, nếu mà nó dại là em phải tiêm huyết thanh dại, còn nếu không, thì chỉ cần tiêm vacxin thôi. ”Huyết thanh thì giá bao nhiêu ạ” - tôi hỏi
“Khoảng hơn 700k 1 lọ” - bác sĩ trả lời
Tôi toan đáp, thế thì tiêm luôn cho em đi bác sĩ, chứ đợi chờ con chó làm gì. Với em cũng bận nữa, thì bác sĩ nói tiếp: “Cỡ em thì phải tiêm khoảng 4~5 lọ mới đủ liều T_T, tính ra thì đâu đó khoảng 3M hơn ý mà em, hề hề”.
Với công việc lập tình viên quèn, hay được người đời tung hô hào nhoáng lắm, nhưng đâu có biết, lương 3 cọc, 3 đồng, có 4~5M 1 tháng, thì làm sao tiêm được. Tôi ngậm ngùi: “Thế về theo dõi con chó như thế nào hả bác sĩ”
Tiếp đó là cuộc trò chuyện về “con chó” nó cắn tôi. Nào là cần phải xem triệu chứng của nó, tối phải điện ngay lên cho bác sĩ. Nếu dại thì mai phải đi tiêm huyết thanh ngay, không là teo huyền tèo. Còn nếu không dại thì chỉ vacxin thôi là được.
Chốt lại sau đó tôi làm vài mũi vacxin vào buổi chiều. Mà đâu được về ngay, phải ngồi đó để họ theo dõi, xem có vấn đề gì không, chứ nếu về nhà mà sùi bọt mép ra đấy thì toang mất!
Sự lạ lùng
Bạn không quan trọng như bạn nghĩ
Đúng như câu nói: “Vắng mợ, cả chợ vẫn đông”. Đôi lúc đó là sự thật, hơi phũ phàng, nhưng cần phải nhìn nhận một cách đúng đắn. Bạn có thể dễ dàng bị thay thế bởi một người khác rất dễ, và gần như theo tôi thấy, vị trí nào cũng vậy, có thể thay thế được rất dễ dàng. Đừng đề cao tầm quan trọng của chính bản thân mình quá.
Sức khoẻ, rất quý, nhưng chẳng mấy ai giữ
Vấn đề muôn thuở, ai ai cũng nói, ai ai cũng nhắc, nhà nhà khẩu hiệu, nơi nơi đề cao. Nhưng chẳng mấy khi lọt tai mọi người cả. Khi mất đi, chúng ta mới thất hối tiếc. Lời khuyên, tiếp nối những lời khuyên, nhưng tôi vẫn tiếp tục khuyên rằng: “Dù bạn có bận đến mấy, việc giữ sức khoẻ, là một trong những công việc quan trọng nhất phải làm!”
Tổng kết
Sau khi bị chó cắn, tôi chưa bị dại củng cố thêm niềm tin của mình về nhiều điều, cũng nhận ra thêm một chút ý nghĩa của mọi thứ xung quanh tôi.